Cuối đông ở Melbourne, gió còn se lạnh và bầu trời lững lờ trôi những đám mây xám bạc. Thành phố nhộn nhịp đang dần thức giấc sau một mùa đông dài, để chuẩn bị đón mùa xuân về trong hân hoan. Sáng hôm ấy, chúng tôi quyết định rời bỏ những con phố đông đúc, những âm thanh của nhịp sống thường ngày, để tìm đến một chốn bình yên khác: núi Dandenong – vùng núi xanh rì phía đông thành phố, nơi nổi tiếng với cảnh sắc thiên nhiên và những vườn hoa kỳ diệu.

Con đường đưa chúng tôi đi men theo triền núi quanh co, lúc ẩn mình trong rừng cây bạt ngàn, lúc mở ra những khoảng trống để lộ một vạt trời rộng thoáng. Những thân bạch đàn thẳng tắp hai bên đường như những cột trụ vững chãi, lặng lẽ đứng canh giữa trời đất. Tôi ngồi lặng trong xe, lắng nghe tiếng gió thì thầm, hít vào mùi ẩm của lá rừng, và thấy tâm hồn mình như được gột rửa khỏi những bận bịu thường ngày.

Điểm đến đầu tiên của chúng tôi là SkyHigh Mt Dandenong. Nhà hàng nằm ở lưng chừng mây, một vị trí mà từ đó, toàn cảnh Melbourne như được dàn trải ra dưới chân. Bước vào bên trong, cái lạnh ngoài trời như tan biến, nhường chỗ cho sự ấm cúng của không gian và mùi thức ăn thơm nức. Bữa trưa hôm ấy ngon miệng, không chỉ vì món ăn mà còn bởi không khí gia đình quây quần, bởi cảm giác được ngồi trong một chiếc tổ ấm áp trên đỉnh trời, nhìn xuống thành phố xa xôi chỉ còn như một bức tranh thu nhỏ.

Sau bữa ăn, chúng tôi bước ra sân thượng. Một cơn gió lạnh buốt ùa tới, mang theo hơi ẩm của mây núi. Trước mắt là khung cảnh kỳ vĩ: Melbourne trải dài bất tận, khi thì hiện rõ từng đường nét, khi lại tan biến sau làn sương mờ ảo. Có những khoảnh khắc thành phố như sáng bừng lên trong nắng, rồi chỉ thoáng chốc sau, tất cả bị nuốt chửng bởi biển mây trắng xoá. Đứng giữa khoảng không ấy, tôi bất chợt nghĩ rằng đời người cũng giống như tầm nhìn từ SkyHigh: có lúc sáng rõ, minh định, có lúc lại mờ mịt, chập chờn. Nhưng dẫu mây có kéo đến, chân trời vẫn ở đó, chỉ chờ để ta kiên nhẫn nhìn lại. Và điều làm cho cảnh vật ấy trở nên ý nghĩa không chỉ là sự hùng vĩ của thiên nhiên, mà còn là khoảnh khắc cả gia đình đứng cạnh nhau, nắm tay nhau, mỉm cười trong giá lạnh.

Chúng tôi tiếp tục hành trình, và điểm dừng chân tiếp theo là Vườn Bách thảo Dandenong Ranges. Ngay từ cổng vào, khung cảnh đã làm người ta sững lại. Rừng cây cao vút, những thân bạch đàn khổng lồ Eucalyptus regnans ngạo nghễ vươn lên tận mây, tạo cảm giác như ta đang đi trong một ngôi đền thiên nhiên, nơi mọi âm thanh đều trầm xuống, để nhường chỗ cho sự linh thiêng của tĩnh lặng.

Đi sâu vào bên trong, màu vàng rực rỡ của Golden Wattle – quốc hoa của Úc – lập tức cuốn hút ánh nhìn. Những chùm hoa nhỏ li ti kết thành mảng vàng, rung rinh dưới nắng, toả hương dìu dịu, khiến cả khu vườn như sáng lên một niềm vui thầm kín. Và rồi, tôi đã phải ngỡ ngàng trước biển hoa Rhododendron bạt ngàn. Hoa nở thành từng khóm lớn, đỏ thắm như ngọn lửa, hồng phớt như làn mây chiều, trắng tinh khôi như vạt tuyết, tím mơ màng như giấc mộng. Đi đến đâu cũng thấy hoa phủ kín, tựa những đám mây nhiều màu đáp xuống mặt đất. Một nụ đỗ quyên e ấp trong lớp vỏ xanh, hé lộ vài vệt hồng tươi, khiến tôi liên tưởng đến nụ cười thiếu nữ tuổi trăng rằm còn e ấp dưới tấm khăn choàng.

Ở một góc vườn, không gian chợt tĩnh lặng khác thường. Đó là khu vườn Nhật. Lối đi nhỏ lát đá, hồ nước phẳng lặng, những chiếc cầu gỗ cong cong, cây phong và cây thông cắt tỉa gọn gàng – tất cả gợi lên cảm giác thiền vị. Tôi dừng chân trước những cành mộc lan đang hé nở. Cái tên “mộc lan” chợt đưa trí nhớ tôi về nàng Mulan trong huyền thoại Trung Hoa – nữ tướng kiên cường thay cha ra trận. Hoa mộc lan trắng hồng, thanh khiết nhưng mạnh mẽ, như một biểu tượng của sự thanh cao và bất khuất, vừa dịu dàng vừa cứng cỏi.

Nhưng giây phút khiến trái tim tôi thực sự run lên là khi đứng trước cánh đồng thủy tiên vàng. Hoa trải dài bất tận, sáng rực rỡ trên nền xanh. Ngày xưa, khi còn là sinh viên văn học Anh, tôi từng học bài thơ nổi tiếng của William Wordsworth: “I Wandered Lonely as a Cloud”, nơi ông kể về cảnh hàng ngàn hoa thủy tiên nhảy múa trong gió, đem đến niềm vui bất tận cho tâm hồn. Khi ấy, tôi chỉ có thể tưởng tượng, chỉ hình dung trong đầu những dải hoa vàng theo câu chữ. Hôm nay, đứng giữa thực tại này, tôi đã tận mắt thấy bài thơ ấy thành sự thật. Những cánh hoa rung rinh trong gió, cả một vùng sáng lên như có những vì sao vàng rải xuống mặt đất.

Tôi đứng lặng rất lâu, để mặc ký ức và hiện tại trộn vào nhau. Tuổi trẻ với những ngày tháng cặm cụi đọc thơ, với những mơ mộng văn chương tưởng đã xa, nay bỗng ùa về. Và khi tôi quay sang, thấy vợ tôi đang cười giữa biển thủy tiên, tôi chợt nhận ra: có lẽ, bài thơ đẹp nhất trong đời không phải là câu chữ trên giấy, mà là khoảnh khắc được sống, được yêu, được sẻ chia, như tấm ảnh chúng tôi chụp chung hôm ấy.

Chiều xuống, sương mù bắt đầu phủ kín núi rừng. Khi trở lại SkyHigh, cảnh vật đã biến đổi hoàn toàn. Tấm biển “SKYHIGH” hiện lên trong màn sương trắng xoá, mờ ảo như thể một giấc mơ. Thành phố dưới kia biến mất, chỉ còn lại khoảng không trập trùng, khiến người ta cảm tưởng mình đang đứng giữa một thế giới hư ảo. Nhưng dù mây mù có che lấp, trong lòng tôi, những hình ảnh của ngày hôm nay – những đóa hoa, những nụ cười, những ký ức – vẫn sáng rõ, vĩnh cửu.

Khi màn đêm buông xuống, chúng tôi đến nhà vợ chồng chú Dũng – cô Chi. Một bữa cơm giản dị nhưng ấm cúng, những câu chuyện kéo dài bất tận, những tiếng cười giòn tan vang lên như xua tan hết cái lạnh bên ngoài. Sau một ngày dài rong ruổi giữa thiên nhiên, chúng tôi lại được sưởi ấm trong tình thân, trong sự sẻ chia nồng hậu. Tôi thầm biết ơn cô chú, biết ơn gia đình đã mang đến cho chúng tôi một chuyến đi không chỉ có cảnh đẹp mà còn đầy ắp tình người.

Một ngày ở Dandenong Ranges khép lại, nhưng dư âm thì còn mãi. Đó không chỉ là một chuyến đi để ngắm cảnh. Đó là hành trình để tôi gặp lại những ký ức văn chương xưa, để thấy những biểu tượng văn hóa Đông – Tây cùng hiện diện, để hiểu rằng thiên nhiên không chỉ cho ta hoa và mây, mà còn soi chiếu tâm hồn ta trong trẻo hơn. Và trên tất cả, đó là ngày tôi học cách trân trọng hơn tình thân, tình bạn, sự đồng hành – những giá trị làm cho đời sống này trở nên ấm áp và đáng nhớ.

Thiên nhiên đã tặng cho chúng tôi một bản hoà ca của sắc màu và thanh âm. Con người đã tặng cho nhau sự sẻ chia và yêu thương. Và tất cả những điều ấy, khi gom lại, đã tạo nên một ngày trọn vẹn, một ký ức mà mỗi khi nhớ về, tôi sẽ thấy tim mình vẫn rộn ràng như đang đi giữa một mùa hoa đang nở.

Ngày hoa trên núi Dandenong

Xe đưa ta đến non ngàn
Mây bay lững thững, mơ màng trời xa.
Đỉnh cao quán nhỏ hiền hòa,
Bữa trưa ấm áp đậm đà tình thân.

Ngước nhìn toàn cảnh gần gần,
Thành đô thu nhỏ, muôn phần mộng mơ.
Mây tan, lại kéo bất ngờ,
Ẩn hiện thành phố, bến bờ khói sương.

Bước vào vườn thẳm phiêu lương,
Đỗ quyên khoe sắc, vấn vương sắc hồng.
Keo vàng óng ánh bềnh bồng,
Lay trong gió núi, ngân rung nhịp chiều.

Thủy tiên vàng trải cánh hiu,
Như trong câu chữ thơ nhiều năm xưa.
Hồn hoa từ thuở đón đưa,
Giờ đây hiện thực say vừa mắt ta.

Mộc lan trắng ngát chan hòa,
Tên hoa gợi nhớ nữ gia can trường.
Vườn thiền tĩnh lặng bước thường,
Cầu cong bóng nước, cõi dường mộng mơ.

Chiều buông, sương phủ vật vờ,
Biển mây bảng chữ cũng mờ trên cao.
Trở về bữa tối ngọt ngào,
Dũng – Chi đón tiếp, dạt dào tình thương.

Một ngày hoa núi phiêu lương,
Chiều rơi lại sáng tình thương sum vầy.
Bữa cơm bè bạn ngọt ngây,
Câu thơ khép lại trọn ngày bình yên.

Sửa lần cuối: Thứ Năm, 4 tháng 9 2025, 5:24 PM