Hành trình Sydney – Canberra

Đường xa trải những đồng xanh,
Cừu non nối bước long lanh nắng vàng.

Bò hiền gặm cỏ thênh thang,
Kanguru nhảy nhót dọc ngang chân trời.

Gió đưa hương cỏ ngọt ngào,
Trời xanh biêng biếc, mây cao lững lờ.

Một vòng cầu vồng bất ngờ,
Rực lên vẽ mộng, vẽ thơ giữa đồng.

Tim người lữ khách mênh mông,
Ngỡ như chạm tới cánh hồng thiên nhiên.

Con tàu khẽ rẽ bình yên,
Chở đầy ánh mắt say miền xa xôi.

Dọc theo bóng núi chân đồi,
Cỏ hoa đung đưa, đất trời tình ca.

Sydney dẫu có phồn hoa,
Canberra vẫn gọi, ngọc ngà bình minh.

Đường dài dệt mối ân tình,
Lòng người hòa nhịp với hình non sông.

Ai đi lữ thứ phiêu bồng,
Mà quên dáng cỏ, sắc hồng cầu vồng.

 

Canberra ngày 29/8/2025

 

Bài thơ “Hành trình Sydney – Canberra” ra đời từ một chuyến đi đầy ắp yêu thương của một gia đình nhỏ. Tôi – người viết thơ – trong hành trình du lịch cùng vợ và hai con từ Sydney đến Canberra, đã có cơ hội ngắm nhìn thiên nhiên nước Úc bằng đôi mắt của một người cha, một người chồng, và cũng bằng tâm hồn của một kẻ yêu cái đẹp. Trên chuyến tàu lướt qua những cánh đồng bát ngát, thấy cừu hiền nhẩn nha, bò thong thả gặm cỏ, kanguru tung mình dưới nắng, và bất chợt cầu vồng hiện ra, lòng tôi rung động mãnh liệt. Chính từ rung cảm ấy, tôi đã ghi lại cảm xúc của mình bằng thể thơ lục bát quen thuộc, để lưu giữ cho bản thân, cho vợ con, và để sau này khi nhớ lại, tôi còn thấy nguyên vẹn sự thanh bình và lãng mạn của khoảnh khắc ấy.

Cái hay của bài thơ nằm ở chỗ, nó không chỉ tả cảnh thiên nhiên Úc mà còn là tấm gương phản chiếu tâm hồn của một gia đình đang cùng nhau trải nghiệm chuyến đi. Khi viết “Đường xa trải những đồng xanh, Cừu non nối bước long lanh nắng vàng”, tôi nhớ đến ánh mắt say mê của các con, những đứa trẻ lần đầu nhìn thấy đàn cừu mênh mông ngoài đời thực. Khi viết “Bò hiền gặm cỏ thênh thang, Kanguru nhảy nhót dọc ngang chân trời”, tôi nghĩ đến nụ cười của vợ, người luôn đồng hành, chia sẻ niềm vui khám phá trong từng chặng hành trình. Và khi bất ngờ thấy cầu vồng, câu thơ “Một vòng cầu vồng bất ngờ, Rực lên vẽ mộng, vẽ thơ giữa đồng” như thay cho tiếng reo vui của cả bốn thành viên, bởi khoảnh khắc ấy không chỉ đẹp mà còn thiêng liêng, đánh dấu kỷ niệm gắn kết của gia đình tôi.

Bài thơ trở nên lãng mạn hơn bởi nó chứa đựng sự hòa quyện giữa thiên nhiên và tình thân. Nếu chỉ có một mình, có lẽ tôi sẽ chỉ cảm nhận được sự bình yên tĩnh lặng. Nhưng khi đi cùng vợ và hai con, cảnh vật như rực rỡ hơn, có hồn hơn, bởi chúng phản chiếu ánh sáng từ những nụ cười, ánh mắt và tiếng cười giòn tan. Chính điều đó đã khiến những câu lục bát dường như mang thêm nhạc điệu, như lời ru ngọt ngào của gia đình trong không gian bao la của đất trời Úc.

Lục bát vốn là tiếng nói quen thuộc của người Việt, và khi được đặt vào bối cảnh nước ngoài, nó lại trở nên thân thương hơn. Tôi muốn lưu giữ cảnh vật nước Úc bằng tiếng thơ quê hương, như một cách để kết nối đất trời xứ lạ với tâm hồn Việt. Nhịp điệu sáu tám êm đềm khiến khung cảnh Úc – vốn xa lạ – trở thành gần gũi, thân thuộc. Như vậy, bài thơ không chỉ là bản du ký bằng vần điệu mà còn là sợi dây nối liền ký ức gia đình với cội nguồn văn hóa.

Trong suốt hành trình, con tàu đưa cả nhà tôi đi qua những miền đồng cỏ, núi đồi, để lại trong ký ức bốn người một bản tình ca thiên nhiên tuyệt đẹp. Câu thơ “Con tàu khẽ rẽ bình yên, Chở đầy ánh mắt say miền xa xôi” không chỉ nói đến chuyến tàu thực tại mà còn là chuyến tàu của tình cảm gia đình. Nó chở trong đó niềm vui của các con, sự mãn nguyện của vợ, và sự xúc động của tôi – một người chồng, người cha hạnh phúc khi thấy những người mình thương yêu được tận hưởng vẻ đẹp trời đất.

Nhìn lại toàn bài, có thể thấy thiên nhiên trong thơ không tách rời con người. Thiên nhiên nước Úc được khắc họa bằng những hình ảnh đặc trưng – cừu, bò, kanguru, cầu vồng – nhưng tất cả đều gắn liền với cảm xúc gia đình, tạo thành một bản hợp xướng của tình thân và cảnh sắc. Nhờ vậy, bài thơ không chỉ mang giá trị thẩm mỹ mà còn có giá trị nhân văn: nó ghi lại khoảnh khắc gia đình bốn người cùng nhau tận hưởng vẻ đẹp bình yên, lãng mạn của thế giới.

Đọc lại bài thơ, tôi thấy mình không chỉ viết cho thiên nhiên mà còn viết cho chính gia đình mình. Những câu lục bát trở thành một dạng nhật ký bằng thơ, để sau này khi các con trưởng thành, khi vợ chồng cùng nhớ lại, chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn những rung động tinh khôi của chuyến đi. Vẻ đẹp thiên nhiên đã hòa cùng vẻ đẹp tình thân, và đó là lý do khiến bài thơ này vừa lãng mạn, vừa chan chứa yêu thương.

Có thể nói, “Hành trình Sydney – Canberra” không đơn thuần là một bài thơ du ký mà là khúc hát của một gia đình hạnh phúc. Nó ca ngợi thiên nhiên, nhưng đồng thời tôn vinh tình thân, sự gắn bó, và niềm hạnh phúc giản dị khi được cùng nhau trải nghiệm cái đẹp. Và chính điều đó làm cho bài thơ trở nên dài hơn, lãng mạn hơn, sống mãi trong ký ức của cả gia đình tôi.

Zuletzt geändert: Mittwoch, 3. September 2025, 20:03