Biển Frankston

Trưa cuối đông trong trải sóng ngàn,
Trời xanh nắng nhẹ, gió miên man.
Chim lượn gọi bầy bay xuống biển,
Người ngồi chia bánh trải trên bàn.

Sóng ngân nhịp vỗ lời ru mộng,
Cát ánh vàng hong sắc nắng tàn.
Một chốn gia đình lưu kỷ niệm,
Frankston còn mãi khúc ca an.

Ngày cuối cùng của chuyến du lịch nơi xứ sở kangaroo, tôi và gia đình rời trung tâm Melbourne, đón chuyến tàu từ ga Flinders quen thuộc. Đồng hồ điểm mười một giờ trưa, đoàn tàu lăn bánh hướng về phía Frankston. Qua khung cửa sổ, Melbourne dần lùi lại phía sau, nhường chỗ cho những khoảng trời trong vắt, những hàng hoa anh đào trắng cuối đông xen kẽ những con đường mảnh mai chạy dài.

Frankston hiện ra với một bầu trời nắng xanh trong, biển trải dài bất tận. Sóng bạc đầu xô vào bờ, vừa dữ dội vừa dịu dàng như hơi thở của đất trời. Cái gió mang hơi muối biển mát lạnh luồn qua tóc, lùa vào áo, khiến ai cũng rùng mình mà lại khoan khoái lạ thường. Chúng tôi tìm 1 điểm picnic, mở giỏ thức ăn chuẩn bị từ sáng. Không khí dường như đặc quánh vị hạnh phúc.

Đang khi cả nhà say sưa chia sẻ từng miếng bánh mì, một đàn chim biển bất ngờ xuất hiện. Những đôi cánh trắng xoải rộng, tiếng kêu ríu rít vang vọng như bản hòa tấu ngẫu hứng của thiên nhiên. Lũ chim chẳng chút e dè, sà xuống thật gần, đôi mắt long lanh khẩn khoản xin ăn. Chúng tôi bật cười, cùng nhau bẻ bánh mì chia cho chúng. Những mẩu bánh vụn rơi xuống cát nhanh chóng bị nhặt sạch. Khoảnh khắc giản đơn ấy bỗng trở thành sợi dây gắn kết, con người và thiên nhiên giao hòa trong một buổi trưa chan hòa nắng gió.

Sau bữa picnic ấm cúng, tôi chọn cho mình một góc yên tĩnh, ngồi thiền giữa khung cảnh biển trời mênh mang. Nhắm mắt lại, tôi nghe sóng rì rào như lời thì thầm bất tận của đại dương. Gió thổi mơn man gò má, mang theo hơi lạnh tinh khiết. Tiếng chim gọi bầy xa xa vang vọng, như lời mời gọi của tự do. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ nhịp tim mình chậm lại, hòa vào nhịp điệu của đất trời. Tâm trí thanh thản, như được gột rửa sau những ngày dài di chuyển và trải nghiệm.

Rời bãi biển, chúng tôi đến thăm trường TAFE Chisholm. Ngôi trường đón tiếp cả nhà bằng sự nồng nhiệt hiếm thấy. Những nụ cười chân thành, cái bắt tay ấm áp, ánh mắt thân thiện khiến khoảng cách văn hóa, ngôn ngữ dường như tan biến. Trong 90 phút làm việc, chúng tôi vừa trao đổi học thuật, vừa khám phá cách giáo dục nghề nghiệp ở Úc được tổ chức chuyên nghiệp đến đâu. Đó không chỉ là một chuyến tham quan, mà còn là cơ hội để kết nối, để học hỏi và mở ra những khả năng hợp tác tương lai.

Khi trời dần ngả chiều, chúng tôi ghé thăm Frankston Botanic Garden. Khu vườn như một bức tranh xanh mướt, cây cối được chăm chút tỉ mỉ, hoa lá khoe sắc rực rỡ. Từng bước chân trên lối nhỏ rợp bóng cây là từng khung hình đẹp đẽ. Chúng tôi chụp ảnh lưu giữ kỷ niệm – những nụ cười giòn tan, những dáng ngồi hồn nhiên, những khung cảnh lung linh ánh nắng. Đó là món quà thiên nhiên và con người Frankston gửi lại, như lời chào tạm biệt đầy ân tình.

Khi ánh nắng cuối ngày dần buông, chúng tôi lên tàu trở về Melbourne. Chuyến tàu đưa gia đình tôi về lại phố Swanston, nơi nhịp sống đô hội lại rộn ràng. Bữa tối tại một nhà hàng Chinese khép lại ngày cuối cùng của hành trình. Món vịt quay Bắc Kinh vàng ruộm, da giòn rụm, thịt mềm ngọt, nước sốt đậm đà. Hương vị ấy không chỉ thỏa mãn vị giác mà còn gợi nhắc bao kỷ niệm ẩm thực Á – Âu đã hòa quyện trong suốt chuyến đi.

Ngày cuối cùng của hành trình Úc khép lại bằng dư vị ngọt ngào. Từ khoảnh khắc ngắm biển, chia sẻ bánh mì với chim, thiền giữa sóng gió, đến buổi tham quan trường học và khu vườn xanh mát, tất cả đọng lại trong tôi như một bức tranh tròn đầy. Đó không chỉ là những trải nghiệm du lịch, mà còn là hành trình kết nối – giữa người với người, người với thiên nhiên, và quan trọng hơn cả, con người với chính mình.

Trong sự yên bình của đêm Melbourne, tôi chợt nhận ra rằng những chuyến đi không chỉ để thấy thế giới rộng lớn thế nào, mà còn để soi chiếu vào tâm hồn mình, để thấy lòng mình có thể mở rộng bao nhiêu. Và nước Úc – với Frankston đầy nắng gió, với nụ cười của những con người hiếu khách, với hương vị món ăn quen mà lạ – đã để lại trong tôi một dấu ấn khó phai, như một khúc ca cuối cùng của mùa hè, ngân vang mãi trong ký ức gia đình.

Melbourne ngày 3.9.2025

Sửa lần cuối: Thứ Tư, 3 tháng 9 2025, 8:18 PM