🌿 Khúc Thì Thầm Của Đại Ngàn Bù Gia Mập

Rừng xanh nghiêng bóng trời cao,
Sông Đắc Huýt hát lao xao khúc rừng.
Sáng nay mây trắng lưng chừng,
Nắng qua kẽ lá vẫy mừng chim bay.

Mặt hồ phẳng lặng ngàn mây,
Sen run giọt nước nghiêng say dáng rừng.
Tiếng thông khẽ gọi điệp trùng,
Hoa lan nở muộn, hương dừng giữa sương.

Dòng sông như dải lụa vương,
Ôm chân cổ thụ, soi gương bóng trời.
Bầy chim kết cánh rong chơi,
Vệt nắng rơi xuống, vàng rơi giữa chiều.

Đại bàng quét gió cô liêu,
Cánh nghiêng bóng nước, tiêu điều hóa thơ.
Phương cười giữa chốn hoang sơ,
Một con thuyền nhỏ chở mơ loài người.

Bình yên theo nhịp sóng khơi,
Nghe rừng kể chuyện từ thời sơ sinh.
Trăng lên, lửa hát lung linh,
Ngàn cây thở nhịp hòa mình cùng ta.

Rừng ơi – khúc nhạc bao la,
Gọi người trở lại, tìm ra chính mình.
Dòng sông, ngọn gió, cánh chim,
Giữ giùm hơi thở trái tim đại ngàn.

Bài thơ “Khúc thì thầm của đại ngàn Bù Gia Mập” là một khúc nhạc xanh dịu dàng, nơi mọi thanh âm của rừng, sông, và gió hòa thành tiếng thở của đất trời. Khi viết bài thơ này, tôi không nghĩ mình đang sáng tác, mà chỉ lắng nghe rừng nói. Từng tiếng lá, từng giọt nước, từng cánh chim là lời thì thầm, và tôi chỉ là người chép lại. Trong hơi sương buổi sớm, tôi thấy rừng nghiêng bóng, sông Đắc Huýt ngân lên khúc hát mềm như lụa, và bầu trời soi mình trong mặt hồ phẳng lặng. Cái đẹp của Bù Gia Mập không phô trương mà len lỏi, thấm vào từng hơi thở, khiến trái tim người lữ khách dường như cũng hòa tan trong hơi ẩm của rừng.

Khi con thuyền nhỏ khẽ rẽ nước, dòng sông mở ra như một dải lụa xanh, mảnh mai mà bất tận. Giữa đại ngàn ấy, con người bỗng trở nên nhỏ bé đến lạ, nhưng cũng tự do đến vô cùng. Tôi nhìn những cây cổ thụ in bóng xuống mặt sông, những cánh chim bay chao trong nắng, và hiểu rằng mọi sinh thể đều có linh hồn, đều đang hát bằng thứ ngôn ngữ mà con người đã quên mất từ lâu. Có lẽ vì thế, giữa những tiếng gió xào xạc, tôi nghe lòng mình yên tĩnh đến lạ. Không còn khoảng cách giữa tôi và rừng, giữa người và đất, chỉ còn một nhịp thở chung – chậm, sâu và ấm.

Trong bài thơ, hình ảnh con thuyền nhỏ không chỉ là phương tiện đi lại, mà còn là biểu tượng cho hành trình của tâm hồn. Con thuyền ấy chở tôi đi qua những tầng sương mờ, qua tiếng gọi của nước, qua ánh trăng lung linh trên tán lá, để rồi chở tôi trở về với chính mình. Mỗi con sóng vỗ, mỗi làn gió chạm nhẹ lên da đều như đang gột rửa bụi trần, làm cho tâm trí trở nên thanh khiết. Bù Gia Mập trong tôi không chỉ là một khu rừng, mà là một miền thiêng liêng, nơi người ta có thể tìm thấy sự bình yên nguyên sơ – thứ bình yên mà cuộc sống ồn ào đã lấy đi từ rất lâu.

Tôi yêu những khoảnh khắc khi trăng lên, ánh lửa hắt qua kẽ lá, bóng người và bóng cây hòa lẫn. Trong cái yên tĩnh của rừng đêm, tôi cảm giác như nghe được cả nhịp tim của đất, nhịp đập của muôn sinh đang chuyển động. Rừng không im lặng – rừng kể chuyện, rừng nhớ, rừng yêu. Tôi thấy mình ngồi đó, không cần nói gì, chỉ lắng nghe, chỉ cảm. Và chính trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu vì sao con người cần thiên nhiên đến thế. Không phải để chinh phục, không phải để chiếm hữu, mà để soi mình, để nhận ra rằng ta và rừng vốn không hề tách biệt.

Khi viết những câu cuối cùng của bài thơ, tôi muốn giữ lại khoảnh khắc ấy – nơi con người, đất, và trời cùng thở một nhịp. Tôi muốn người đọc cũng có thể nghe được “khúc thì thầm” mà tôi từng nghe giữa rừng Bù Gia Mập – không ồn ào, không dữ dội, chỉ là tiếng gió lướt qua cành, tiếng nước vỗ vào mạn thuyền, tiếng lòng người đang tan chảy vào thiên nhiên. Bài thơ là lời cảm ơn, là cái cúi đầu nhẹ của tôi trước vẻ đẹp vĩnh hằng của đất mẹ. Giữa thế giới đang đổi thay từng ngày, vẫn còn một nơi khiến ta nhớ rằng, chỉ cần thả mình vào rừng, ta sẽ thấy mình được trở lại – nguyên vẹn, trong trẻo và tự do như thuở ban đầu.

Zuletzt geändert: Donnerstag, 23. Oktober 2025, 21:48